THE BLUE PEOPLE

10 năm trước, chị tôi bỏ nhà đi bụi. Trong suốt khoảng thời gian ấy, chị không hề liên lạc về nhà. Chúng tôi không biết chị còn sống hay đã chết. Sau đó, vào 1 đêm, chị ấy trở về. Tôi đang ở nhà 1 mình vì bố mẹ đã đi vắng.

Có vẻ như chị gái tôi đang sợ hãi cái gì đó; chị run rẩy và hoảng loạn. Chị ôm dính lấy tôi và liên tục nói:" Làm ơn đừng để chị 1 mình. Chị không muốn trở lại. Chị không muốn quay lại."

Để giúp chị bình tĩnh trở lại, tôi đưa chị về phòng cũ. Mọi thứ đc bố mẹ tôi giữ nguyên kể từ ngày chị ấy bỏ đi. Chỉ nằm xuống giường.

" Em sẽ mang cho chị ít nước uống"- tôi nói và nghĩ rằng chút nước sẽ khiến chi tỉnh táo hơn. Nhưng hễ tôi bước đi, chị lại khóc nấc lên:" Đừng đi. Làm ơn đừng đi. Chị sợ lắm. Rất sợ."

Khi tôi vừa rời khỏi căn phòng, cánh cửa bất ngờ đóng sầm vào. Tôi nghe tiếng chị la hét trong phòng:" Những kẻ màu xanh đang tiến tới. Chúng đang tới. Chúng đang tới..."

Tôi dùng hết sức xô cửa chạy vào. Chị đã biến mất. Tôi chạy đi tìm chị thật kĩ: dưới giường, trong tủ, ngoài ban công nhưng ko có 1 dấu vết chị để lại.

Tất cả những gì còn sót lại là đôi giày te tua nằm trước cửa của chị. Chị trở về và biến mất chỉ trong 1 khoảnh khắc. Đó ko phải là mơ. Chị ấy vừa biến mất. 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến