MULTIPLE PERSONALITY DISORDER (P.1)
1/ Đa nhân cách là gì?
Là một dạng tách rời khỏi hiện thực đang sống, sau khi bị tách rời người bệnh sẽ không có bất kì kí ức nào về khoảng thời gian trong lúc bị tách rời.
Nhân cách chính sẽ cho rằng mình đang ngủ trong khi những nhân cách phụ khác chiếm hữu cơ thể.
Còn có tên gọi khác là RỐI LOẠN TÁCH RỜI NHẬN THỨC.
Họ không thể nhớ được một vài thông tin quan trọng hay những sự kiện trong quá khứ của mình. Nói nôm na rằng, trong kí ức của họ sẽ có một vài lỗ hổng mà họ không thể tìm lại được. Họ cũng không hề biết về sự tồn tại của các nhân cách khác. Hội chứng này không phải do tác dụng của thuốc hay chất kích thích. Bản copy dưới đây là một ví dụ
Mary Kendall là một nhân viên xã hội, cô năm nay 35t. Cô vốn được cho là một người rất tháo vát trong công việc của mình, nhưng lại có một cuộc sống riêng khá nhàm chán. Cô đã từng kết hôn một lần rồi li di vào 10 năm trước và chẳng hề có ý định kết hôn lại. Đa số khoảng thời gian rảnh rồi, cô đều tham gia tình nguyện ở mấy nhà tế bần chuyên giúp đỡ người nghèo. Trong lúc được chuẩn đoán tâm lý, cô kể lại một vài sự kiện lạ mà cô không thể nào giải thích nổi. Lúc Mary xong việc về nhà, bình gas của cô gần đầy, nhưng đến khi cô khởi động xe để đi làm vào sáng hôm sau, nó đã vơi đi quá nửa. Cô bắt đầu theo dõi chỉ số dặm mà cô đã chạy rồi phát hiện số xăng biến mất kia ứng với quãng đường 50-100 dặm trên đồng hồ. Có điều, cô không tài nào nhớ được mình đã đi đâu. Những câu hỏi đi sâu vào hơn nữa đã tiết lộ ra trong trí nhớ của cô có một lỗ hổng lớn về thời thơ ấu
Trong lúc được chữa trị bằng liệu pháp thôi miên, người chữa trị lại hỏi một lần nữa kí ức về khoảng thời gian mà cô không nhớ rõ. Bất chợt, có một giọng nói khác trả lời, “Đã đến lúc anh nên biết về tôi rồi đấy” . Nhân cách đó có cái tên chỉ khác đi một chút, Marian, kể và mô tả những chuyến đi đêm của cô đến những ngọn đồi gần đó hoặc bờ biển để “giải quyết vấn đề” . Trong khoảng thời gian này, người chữa trị đã có dịp tiếp xúc nhiều hơn với Marian, phát hiện ra cô thô lỗ và bất hợp tác còn Mary thì nhu nhược và biết quan tâm đến người khác. Marian nghĩ rằng Mary là kẻ yếu đuối và không biết cách làm bản thân vui vẻ, còn nói rằng “chỉ biết có người ngoài mà không biết lo cho bản thân mình chỉ phí thời gian thôi”
Thời gian trôi đi, thêm sáu nhân cách nữa bắt đầu hiện ra theo kiểu phụ thuộc/hung hăng. Áp lực và bất hòa căng thẳng nổi lên. Ai cũng muốn chiếm quyền điều khiển lâu hơn và Marian thì khơi dậy những tình huống hù dọa các nhân cách kia, bao gồm một nhân cách tự nhận cô chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Khi người chữa trị đề nghị muốn bàn thảo vấn đề với một nhân cách khác thì cô bé không chịu, bảo rằng làm như thế sẽ xâm hại đến quyền riêng tư giữa bệnh nhân và bác sĩ.
Ký ức xuất hiện cùng với những nhân cách này là khoảng thời gian lúc còn nhỏ mà Mary không tài nào nhớ được. Mary nhớ về mẹ của cô như một người khắc khổ, chịu đựng những trận bạo hành, nhưng lại phụ thuộc vào người cha độc ác kia và bắt Mary phải nấu ăn và dọn dẹp từ khi còn rất nhỏ.
Hội chứng này phản ánh sự thiếu thống nhất của tất cả khía cạnh trí nhớ, tính cách và ý thức. Mỗi nhân cách khác nhau sẽ có một kí ức khác nhau khi nhân cách đó chiếm hữu cơ thể. Nhân cách chính ( nhân cách thật, mang tên thật trên giấy tờ hành chính ) sẽ luôn ở thế bị động, bị phụ thuốc vào sự điều khiển của các nhân cách khác. Những nhân cách khác cũng có tên, tính cách hoàn toàn khác so với nhân cách chính, nếu nhân cách chính ngoan hiền, nhân cách phụ sẽ nổi loạn hay hung dữ. Tùy thuộc vào những tình huống khác nhau mà các nhân cách tương ứng chiếm ưu thế trở thành nhân cách chính điều khiển cơ thể. một người khi có nhiều nhân cách phụ sẽ xảy ra tình trạng nhân cách này không thích nhân cách kia và thường xuyên tranh nhau điều khiển cơ thể. TRường hợp đó sẽ tạo ra một nhân cách mới mạnh hơn để phân chia thời gian điều khiển cơ thể cho các nhân cách khác.
Chỉ những người ngoài cuộc chứng kiến người bị hội chứng này có những hành động và việc làm khác với mọi ngày hay nhân cách chính tự phát hiện. Thời gian luân phiên giữa nhân cách này và nhân cách chỉ trong tích tắc. Khi một nhân cách đang nắm quyền điều khiển thì những nhân cách khác cũng có thể ra lệnh bằng cách tạo ra ảo giác. Những biểu hiện chính là nháy mắt không ngừng, cơ mặt thay đổi và giọng nói thay đổi. Trung bình một bệnh nhân sẽ có từ hai đến hai mươi nhân cách.
2/ Nguyên nhân
Ngày nay, người ta cho rằng khi một đứa trẻ chịu sự bạo hành từ nhỏ có thể lớn lên sẽ bị hội chứng này. Nhưng có raats ít bằng chứng cho việc này. Những TRường hợp bênh sẽ được nghiên cứu bằng phương pháp case study ( từng trường hợp riêng biệt ) nên không thể đưa ra kết luận chung cho tất cả bênh nhân. Một số lí do khiên cho bênh đa nhân cách bị đa số các bác sĩ xem là không có thực. Bản copy dưới đây là một ví dụ.
Có một trường hợp bệnh nhân nghe y tá nói rằng bác sĩ nghi ngờ bà ta có thể mắc chứng Đa Nhân Cách, thế là bà thay đổi triệu chứng của mình sao cho giống với triệu chứng của những người mắc Đa Nhân Cách. Thậm chí, bà còn tự tao ra một nhân cách khác và đặt tên cho nó. Nhưng bà không trải nghiệm sự đứt đoạn trong ký ức. Trí nhớ của bà vẫn hoàn chỉnh và không hề có dấu hiệu bất thường nào.
Là một dạng tách rời khỏi hiện thực đang sống, sau khi bị tách rời người bệnh sẽ không có bất kì kí ức nào về khoảng thời gian trong lúc bị tách rời.
Nhân cách chính sẽ cho rằng mình đang ngủ trong khi những nhân cách phụ khác chiếm hữu cơ thể.
Còn có tên gọi khác là RỐI LOẠN TÁCH RỜI NHẬN THỨC.
Họ không thể nhớ được một vài thông tin quan trọng hay những sự kiện trong quá khứ của mình. Nói nôm na rằng, trong kí ức của họ sẽ có một vài lỗ hổng mà họ không thể tìm lại được. Họ cũng không hề biết về sự tồn tại của các nhân cách khác. Hội chứng này không phải do tác dụng của thuốc hay chất kích thích. Bản copy dưới đây là một ví dụ
Mary Kendall là một nhân viên xã hội, cô năm nay 35t. Cô vốn được cho là một người rất tháo vát trong công việc của mình, nhưng lại có một cuộc sống riêng khá nhàm chán. Cô đã từng kết hôn một lần rồi li di vào 10 năm trước và chẳng hề có ý định kết hôn lại. Đa số khoảng thời gian rảnh rồi, cô đều tham gia tình nguyện ở mấy nhà tế bần chuyên giúp đỡ người nghèo. Trong lúc được chuẩn đoán tâm lý, cô kể lại một vài sự kiện lạ mà cô không thể nào giải thích nổi. Lúc Mary xong việc về nhà, bình gas của cô gần đầy, nhưng đến khi cô khởi động xe để đi làm vào sáng hôm sau, nó đã vơi đi quá nửa. Cô bắt đầu theo dõi chỉ số dặm mà cô đã chạy rồi phát hiện số xăng biến mất kia ứng với quãng đường 50-100 dặm trên đồng hồ. Có điều, cô không tài nào nhớ được mình đã đi đâu. Những câu hỏi đi sâu vào hơn nữa đã tiết lộ ra trong trí nhớ của cô có một lỗ hổng lớn về thời thơ ấu
Trong lúc được chữa trị bằng liệu pháp thôi miên, người chữa trị lại hỏi một lần nữa kí ức về khoảng thời gian mà cô không nhớ rõ. Bất chợt, có một giọng nói khác trả lời, “Đã đến lúc anh nên biết về tôi rồi đấy” . Nhân cách đó có cái tên chỉ khác đi một chút, Marian, kể và mô tả những chuyến đi đêm của cô đến những ngọn đồi gần đó hoặc bờ biển để “giải quyết vấn đề” . Trong khoảng thời gian này, người chữa trị đã có dịp tiếp xúc nhiều hơn với Marian, phát hiện ra cô thô lỗ và bất hợp tác còn Mary thì nhu nhược và biết quan tâm đến người khác. Marian nghĩ rằng Mary là kẻ yếu đuối và không biết cách làm bản thân vui vẻ, còn nói rằng “chỉ biết có người ngoài mà không biết lo cho bản thân mình chỉ phí thời gian thôi”
Thời gian trôi đi, thêm sáu nhân cách nữa bắt đầu hiện ra theo kiểu phụ thuộc/hung hăng. Áp lực và bất hòa căng thẳng nổi lên. Ai cũng muốn chiếm quyền điều khiển lâu hơn và Marian thì khơi dậy những tình huống hù dọa các nhân cách kia, bao gồm một nhân cách tự nhận cô chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Khi người chữa trị đề nghị muốn bàn thảo vấn đề với một nhân cách khác thì cô bé không chịu, bảo rằng làm như thế sẽ xâm hại đến quyền riêng tư giữa bệnh nhân và bác sĩ.
Ký ức xuất hiện cùng với những nhân cách này là khoảng thời gian lúc còn nhỏ mà Mary không tài nào nhớ được. Mary nhớ về mẹ của cô như một người khắc khổ, chịu đựng những trận bạo hành, nhưng lại phụ thuộc vào người cha độc ác kia và bắt Mary phải nấu ăn và dọn dẹp từ khi còn rất nhỏ.
Hội chứng này phản ánh sự thiếu thống nhất của tất cả khía cạnh trí nhớ, tính cách và ý thức. Mỗi nhân cách khác nhau sẽ có một kí ức khác nhau khi nhân cách đó chiếm hữu cơ thể. Nhân cách chính ( nhân cách thật, mang tên thật trên giấy tờ hành chính ) sẽ luôn ở thế bị động, bị phụ thuốc vào sự điều khiển của các nhân cách khác. Những nhân cách khác cũng có tên, tính cách hoàn toàn khác so với nhân cách chính, nếu nhân cách chính ngoan hiền, nhân cách phụ sẽ nổi loạn hay hung dữ. Tùy thuộc vào những tình huống khác nhau mà các nhân cách tương ứng chiếm ưu thế trở thành nhân cách chính điều khiển cơ thể. một người khi có nhiều nhân cách phụ sẽ xảy ra tình trạng nhân cách này không thích nhân cách kia và thường xuyên tranh nhau điều khiển cơ thể. TRường hợp đó sẽ tạo ra một nhân cách mới mạnh hơn để phân chia thời gian điều khiển cơ thể cho các nhân cách khác.
Chỉ những người ngoài cuộc chứng kiến người bị hội chứng này có những hành động và việc làm khác với mọi ngày hay nhân cách chính tự phát hiện. Thời gian luân phiên giữa nhân cách này và nhân cách chỉ trong tích tắc. Khi một nhân cách đang nắm quyền điều khiển thì những nhân cách khác cũng có thể ra lệnh bằng cách tạo ra ảo giác. Những biểu hiện chính là nháy mắt không ngừng, cơ mặt thay đổi và giọng nói thay đổi. Trung bình một bệnh nhân sẽ có từ hai đến hai mươi nhân cách.
2/ Nguyên nhân
Ngày nay, người ta cho rằng khi một đứa trẻ chịu sự bạo hành từ nhỏ có thể lớn lên sẽ bị hội chứng này. Nhưng có raats ít bằng chứng cho việc này. Những TRường hợp bênh sẽ được nghiên cứu bằng phương pháp case study ( từng trường hợp riêng biệt ) nên không thể đưa ra kết luận chung cho tất cả bênh nhân. Một số lí do khiên cho bênh đa nhân cách bị đa số các bác sĩ xem là không có thực. Bản copy dưới đây là một ví dụ.
Có một trường hợp bệnh nhân nghe y tá nói rằng bác sĩ nghi ngờ bà ta có thể mắc chứng Đa Nhân Cách, thế là bà thay đổi triệu chứng của mình sao cho giống với triệu chứng của những người mắc Đa Nhân Cách. Thậm chí, bà còn tự tao ra một nhân cách khác và đặt tên cho nó. Nhưng bà không trải nghiệm sự đứt đoạn trong ký ức. Trí nhớ của bà vẫn hoàn chỉnh và không hề có dấu hiệu bất thường nào.
Nhận xét
Đăng nhận xét