ONE TOO MANY

Có một sinh viên nọ( chúng ta sẽ gọi anh ta là D) thích trêu chọc mọi người. Ví dụ, D đi ăn nhà hàng với ba người bạn. Khi người bồi bàn hỏi" Bốn người nhỉ?". D đáp" Nhìn kĩ xem nào! Chúng tôi có năm người".

D thường làm như thế, tới mức mọi người tin rằng anh ta thực sự có thể nhìn thấy " nó". Nhưng chắc chắn thực sự D chẳng thấy gì; anh ta cảm thấy khoái trá khi nhìn phản ứng của những người bị trêu. Chẳng còn nhớ nổi số lần bạn bè bảo anh ta thôi trò trêu chọc kiểu đó, nhưng D vẫn cố tình tìm cách lừa phỉnh họ như vậy

Một ngày D- kẻ gở mồm luôn luôn nhắc thêm một người nào đó khi ăn với bạn-phải tự đi ăn một mình Anh ta nghĩ rằng sẽ chỉ có mình vào nhà hàng . Anh ngồi vào bàn.Một người bồi bàn bưng nước ra và đặt nó xuống trước mặt anh ... và cả trước ghế đối diện. "Lạ thật," D nghĩ. Tất nhiên là không có ai ngoài D đang ngồi một mình tại bàn.

"Biết đâu từng có ai đó ngồi đây ngay trước khi mình bước vào, và người phục vụ nghĩ rằng người đó đi với tôi ... Thôi được rồi, mình sẽ chuyển bàn khác nếu có người trở lại." Người phục vụ ra viết phiếu mua hàng. D gọi cho một đĩa spaghetti.

Vào thời điểm đó tất cả các thực khách khác đã rời khỏi nhà hàng, và chỉ có D trong quán ăn. Hình như vừa nãy người phục vụ đã nhầm.

Sau đó người phục vụ bưng ra thức ăn ra cho anh; Một lần nữa D lại cảm thấy chưng hửng bởi một lần nữa người bồi bàn lại đặt đĩa thức ăn ở phía trước mặt ghế đối diện.

"Tại sao anh lại đặt hai đĩa ăn khi chỉ có tôi đây?" D hỏi người phục vụ một cách giận dữ. Người phục vụ ngạc nhiên, nhìn quanh thật nhanh.

"Thật là kỳ lạ! Tôi chắc rằng tôi thấy có hai người. ".Sau đó, D đã nói chuyện với người quản lý đang đứng ở cửa, nhưng ông cũng bảo D không phải đi một mình mà đi cùng với người khác. D rất bực dọc và lao ra khỏi nhà hàng.

Bây giờ (anh nghĩ) cuối cùng. mình cũng phải nhận lại trò đùa dùng để xỏ người khác mà anh ta thường dùng và hiểu được sự khó chịu của những người bị trêu chọc.

Anh thề rằng sẽ không bao giờ làm điều đó với ai một lần nữa. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Từ đó về sau, mỗi khi anh ra ngoài, mọi người đều nhìn thấy một người khác bên cạnh D. Ở khắp mọi nơi anh tới, bất cứ ai anh ta gặp, mọi người đều nhìn thấy D đang cùng đi với một ai đó, thậm chí trên một đoàn tàu rất đông thì mọi người luôn tránh ra một không gian đủ cho một người ở phía trước D.

"Ai đó đang đi theo tôi ...." D không thể chịu đựng nổi và không muốn đi ra ngoài nữa. Anh trở nên hoang tưởng nặng và sụt cân nhanh chóng, trở thành một người hoàn toàn khác.

Trong nhiều tháng tiếp, anh ta vẫn tiếp tục sống khổ sở bí ẩn như một ẩn sĩ. Anh ở lì trong nhà chỉ để tránh mặt"người đó."

Nhiều ngày trôi qua, D dần dần nghĩ rằng, sau một thời gian dài như vậy, "người kia" bỏ đi nơi khác.

Anh bước ra ngoài lần đầu tiên sau hàng ngày trời. Không khí bên ngoài thật tươi mát và trong lành.

D đã đi vào một nhà hàng bất kì. Nhà hàng có không gian sống động và D cảm thấy khá thoải mái. Tuy nhiên, anh vẫn sợ ngồi vào bàn nên anh chuyển qua ngồi ở quầy bar vắng.

Mình thật ngu ngốc, D nghĩ. Chẳng có gì phải sợ. Anh cảm thấy tốt hơn bao giờ hết.

"Xin chào," người phục vụ nói, và đặt xuống một ly nước trước D. Và ông đặt những ly khác cạnh D ... và một số khác cạnh đó, và một vài cái ly nữa, một đống những li nước,sau đó là những cái li khác ...!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến