THE SUSPENSION BRIDGE
Đây là một câu chuyện tôi được nghe từ một người bạn Nhật Bản của tôi. Anh ta thề đó là một câu truyện có thật, nhưng anh ấy đã từ chối cho tôi biết chính xác nơi mọi chuyện xảy ra. Anh ta kể rằng hai người đã chết và anh ấy từng bị cảnh sát thẩm vấn nhiều lần.
Vào thời điểm đó, anh bạn tôi 17 tuổi và cố gắng tìm cho mình một công việc làm thêm trong một cửa hàng bán đồ điện. Một ngày nọ, sau giờ làm việc, người quản lí của cửa hàng đã quyết định mời tất cả các nhân viên đi ăn tối. Nhà hàng họ tới ở vùng núi. Để đến được đó, họ phải đi qua một cây cầu treo cũ vắt ngang qua một thung lũng sâu.
Chúng tôi có 5 người tất cả. Vì thế , chúng tôi chia ra đi 2 xe. Người quản lý lái xe trước đi cùng với hai cậu thiếu niên. Bạn tôi thì lái chiếc xe phía sau và đồng nghiệp của anh ta ngồi ở ghế hành khách.
Họ khởi hành ngay sau khi hết giờ làm, nhưng người quản lý đi nhầm đường nên khi họ đến cầu treo, trời gần như đã xế chiều. Trời có mưa nhỏ và cây cầu thì bao phủ trong một làn sương mỏng kỳ lạ.
Người quản lý lái xe qua cầu treo và người bạn tôi theo sát phía sau chiếc xe hơi ấy. Tuy nhiên, khi họ đến giữa cây cầu, xe của người quản lý bỗng dừng đột ngột.
Hai người ngồi xe phía sau đều rất ngạc nhiên. Họ không thể hiểu tại sao ông chủ của họ dừng lại ở đó. Sau khi chờ đợi một vài phút, họ bắt đầu mất kiên nhẫn. Chiếc xe dừng lại khá lâu, bạn của tôi bước ra ngoài và tìm hiểu đã có rắc rối gì xảy ra.
Ngay sau lúc đó, họ thấy cánh cửa sau của xe đi trước mở và hai cậu ngồi ở ghế sau kia bước ra. Bạn tôi mở xe họ và đang định hỏi họ xem đã có chuyện gì, nhưng hai cậu kia im như thóc.
Rồi cậu ta nghe thấy các cậu đó hét vang lên. Thoắt một cái, hai thanh niên nắm tay nhau và bắt đầu chạy như điên. Họ lao ra chiếc cầu treo và nhảy ra khỏi lan can.
Kinh hoàng, người bạn tôi vội vàng chạy lại để ngăn hai cậu kia và nhìn xung quanh, nhưng anh không thể nhìn thấy bất cứ điều gì vì sương mù. Hai cậu kia đã rơi xuống hơn 100 feet. Không ai có thể sống sót. Anh đứng đó một lúc trong im lặng sững sờ, nhìn chằm chằm xuống vực thẳm đày sương mù.
Khi anh đi qua để kiểm tra chiếc xe ở phía trước, anh ta đã tìm thấy người quản lý nằm gục trên tay lái, bám chặt tới mức mỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Nước mắt chảy dài trên gương mặt của ông và ông liên tục lẩm bẩm to hơn và nhanh hơn, "Tôi muốn làm điều đó nhưng tôi không thể làm điều đó, tôi muốn làm điều đó nhưng tôi không thể làm điều đó, tôi muốn làm điều đó nhưng tôi không thể làm điều đó ... "
Anh bạn của tôi gọi cảnh sát và khi họ đến, họ đã phải kéo bàn tay của người quản lý ra khỏi vô lăng. Họ đưa ông ấy đi bằng một xe cứu thương, trong khi người quản lí vẫn còn lẩm bẩm như thể mất trí. Tối hôm đó, thi thể của hai thanh niên đã được vớt lên.
Anh bạn của tôi và đồng nghiệp của anh liên tục bị cảnh sát thẩm vấn, nhưng họ không thể điều tra thêm bất cứ điều gì về vụ việc bí ẩn này . Có vẻ cảnh sát như nghĩ rằng họ tự sát tập thể.
Một vài tháng sau đó, anh bạn tôi đến thăm người quản lý cửa hàng đang nằm trong bệnh viện tâm thần. Trong cuộc nói chuyện, ông kể về sự việc kỳ lạ đã diễn ra đêm họ đi qua cái cầu treo ấy.
Người quản lý cửa hàng vẫy tay ra hiệu anh lại gần hơn và thì thầm. Ông kể rằng, khi họ đang lái xe qua cầu treo, ông bị sốc khi nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong sương mù. Cô ta đứng ngay phía trước chiếc xe và ông buộc phải thắng gấp để tránh đâm vào cô. Người phụ nữ có mái tóc đen dài và mặc một tấm vải liệm màu trắng lóa.
Sau sự xuất hiện đột ngột ấy, ông nhận thấy rằng sương mù gần hơn, phủ trắng quanh chiếc xe. Sau đó, từ sâu thẳm trong làn sương mù, một đám trẻ xuất hiện. Chúng cũng mặc những tấm vải liệm màu trắng ,khuôn mặt chúng bầm dập và dính đầy máu.
Trước khi họ kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, những đứa trẻ bao quanh chiếc xe. Chúng đập vào cửa sổ và cửa ra vào.
Bọn trẻ thì thào, " Đi với chúng tôi, đến với chúng tôi, tham gia cùng chúng tôi, đi với chúng tôi, đến với chúng tôi, tham gia cùng chúng tôi ..."
Người quản lý nói rằng tiếng thì thào ám ảnh của đám trẻ vang vọng trong đầu của ông và ông cảm thấy như bị cám dỗ. Ông bám vào tay lái nhằm giữ lấy mạng sống của mình. Vào lúc đó, ông muốn chết, nhưng 1 phần nhỏ tâm trí ông đã giữ ông lại.
Ông nghe thấy tiếng cửa mở và 2 cậu thanh niên ngồi ghế sau la hét. Họ bị chúng lôi ra rồi chìm vào sương mù. Người quản lý sợ hãi làm mọi cách để không “tham gia” với chúng, chống lại cái chết.
Sau khi nghe câu chuyện này, người bạn của tôi đã run lên vì sợ. Trước khi anh ấy đi, người quản lý kéo anh lại và rít lên, "Tôi biết đó là những gì đã xảy ra, nhưng không được khai với cảnh sát. Họ sẽ không bao giờ tin điều đó. Đôi khi tôi thậm chí còn không tin vào bản thân mình. Hãy hứa với tôi một điều ... Hứa với tôi là cậu sẽ không bao giờ đi qua cái cầu treo kia một lần nữa, nếu không họ sẽ đến và dễ dàng đưa cậu vào cõi Chết ... "
Nhận xét
Đăng nhận xét