SOMETHING OFF ABOUT THAT PICTURE

A. Urban Legend:

Một chàng trai trẻ bê đồ tạp hóa đến nhà của một bà lão lập dị và nhìn thấy một bức ảnh khiến anh sởn hết cả gai ốc. Bức ảnh trông khá là bình thường: Một cậu bé trong một bộ đồ cực đẹp để đi lễ nhà thờ vào ngày Chủ Nhật, nhưng có cái gì đó không bình thường về tấm ảnh này.

Anh hỏi bà lão người trong ảnh là ai. “Oh”- bà lão đáp, trong khi cố nhét con mèo của mình vào trong máy rửa bát-“ Bức ảnh chả phải rất là đẹp sao? Khó có thể nhận ra là thằng bé đã chết rồi đúng không?”


B.Sự thật:

Trong khi hầu như mọi người càng ngày càng trở nên khó tính trong việc nhìn mặt người quá cố lần cuối (ở Châu Âu), vào cuối thế kỉ 19 đầu thế kỉ 20, mỗi khi có người qua đời là mỗi lần máy ảnh được lôi ra dùng để chụp ảnh gia đình. Tập tục này được gọi là “memorial photography” (chụp ảnh tưởng niệm)

Và, có thể việc này nghe như là sự chuẩn bị cho một trò đùa ác ý đối với người thợ ảnh, tập tục này thực ra có lí do riêng của nó. Quá trình chụp ảnh thời xưa rất là đắt đỏ, đắt đến nỗi mà chỉ có một lần trong đời (và một lần vào một thời gian ngắn sau khi đời kết thúc) là người ta bỏ tiền chụp và trong lúc chụp ảnh, mọi người trong hình phải ngồi yên trong vòng vài phút trước khi chụp xong. Và nếu có việc gì mà người chết làm giỏi, thì đó là việc bất động. Vì thế, xác chết được trang điểm, mặc quần áo thật đẹp và làm mở căng mắt ra. Và trong trường hợp họ vẫn chưa cho được cảm giác sống động: “Tôi không phải là xác chết đang bị buộc vào cái ghế”, một chút màu sắc sẽ được thêm vào khuôn mặt trong tấm ảnh. Phải công nhận nghệ thuật chỉnh sửa ảnh thời xưa tốt thật!

Thời gian trôi qua, tập tục chụp ảnh tưởng niệm cũng dần đi vào quên lãng, có lẽ vì giá cả cho một bức ảnh trở nên phải chăng hơn và nó không phải để dành cho những dịp đặc biệt như đám tang nữa. Hoặc là, mọi người, vào một ngày, tự dưng đứng phắt dậy và tự hỏi: “Mình đang làm cái quái quỷ gì vậy?”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến