HOLDER OF BLAZES


Tại bất kỳ thành phố hay miền quê nào, con hãy tìm đến một trại tâm thần hoặc bệnh viện. Khi đến bàn tiếp tân hãy chắc chắn rằng người nhân viên ở đó là nữ. Con hãy đưa cho cô ta một quyển sách bất kỳ, miễn bìa sách có dòng chữ “Tôi ước rằng […]” (I wish […]) viết bằng chính máu của con; bằng không con sẽ bị đuổi ngay ra khỏi đó. Người nữ nhân viên sẽ nhìn xuống quyển sách với một vẻ khoái trá tột độ và rồi đưa trả lại con. Đừng có mở nó ra, vì những hình ảnh đã được đưa vào trong cuốn sách sẽ cày nát tâm tưởng con đấy. Thế rồi cô ta sẽ đưa con đến một căn phòng, ở đó có một đứa bé bị bịt mắt bởi một băng vải đen. Con phải hỏi câu hỏi sau bằng một giọng chế giễu trịch thượng, nếu không muốn thằng bé tháo băng che mắt ra: “Tại sao điều đó phải xảy ra? […]” (Why will it happen? […]). Lúc này thằng bé sẽ hộ tống con đi đến nơi con cần đến. Nhưng trước khi đi, người nữ nhân viên sẽ rút ra một con dao mổ, cắt rời một ngón tay mình và đưa nó cho đứa bé, rồi ngã quỵ xuống sàn. Con không được nhìn cô ta, dù tiếng gào khóc có làm con phân tâm đến đâu chăng nữa.

Cậu bé sẽ dẫn con đến một khu vực bỏ hoang trong bệnh viện. Nơi này là nhà của vô số sinh vật quái đản và con sẽ được chứng kiến chúng lê lết dọc theo các hành lang đằng xa. KHÔNG nhìn vào mắt con nào trong số chúng; chúng có thể tỏ vẻ mời gọi con nhưng sẽ xé xác con ra nếu con rơi vào bẫy. Sau vài giờ đồng hồ đi bộ con sẽ đến trước một cánh cửa đổ nát và cũ kỹ. Thằng bé sẽ đút ngón tay của người nữ phục vụ vào ổ khóa và cánh cửa mở ra. Chính bây giờ là cơ hội cuối cùng để con rời khỏi đây bình yên vô sự. Này con ơi, nếu con chọn ra về thì hãy đem đốt quyển sách và nhảy thẳng vào đống lửa của nó nhé, vì đó là cái chết dễ chịu hơn nhiều so với những thứ đã nằm lại trong quyển sách ấy. Còn nếu con đi tiếp, hãy lách mình qua cửa và nhớ dắt thằng bé theo sau.

Con sẽ bước xuống vô số bậc thang; cứ thử đếm chúng đi và con sẽ phát khùng ngay lập tức. Con nhận ra chung quanh là những con ác thú lơ lửng dính với nhau thành từng chuỗi, và bất cứ một hành động chạy trốn nào cũng sẽ bị chúng ngăn lại. Nếu trong lúc đi con nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác tiếng bước chân của mình, thì hãy ngồi sụp xuống và hét to, “Ta sẽ tiếp tục chuyến đi. Các người không có quyền ngăn cản! […]!” (I will continue my journey. You have no right to stop me! […]!) Nếu âm thanh kia vẫn vang lên thì hãy cõng thằng bé lên đầu con ngay. Con phải làm điều này để bảo vệ thằng bé, và vì bóng tối nơi đây muốn thấy con chịu đau đớn một mình hơn.

Một khi đã đi hết cầu thang, con hãy nhắm mắt và tập trung tưởng tượng một cánh cửa ở trước mặt. Nếu con thành công thì trước mặt con sẽ hiện lên một cánh cửa y như thế. Giơ quyển sách về trước và tiến sát cánh cửa. Một sinh vật từ trong bóng đêm, một con thú chỉ có trong lời minh họa của một người điên sẽ rời bầy và bay đến mở khóa cho con rồi trở về nơi ẩn náu của nó.

Phía sau cánh cửa là một phòng khiêu vũ được trang hoàng đẹp đẽ. ĐỪNG bước vào cho đến khi được một người đàn ông ăn mặc lịch sự ra mời. Ông ta sẽ đề nghị cầm áo khoác cho con, nhưng hãy nhỏ nhẹ từ chối. Và con hãy hỏi ông ta: “Ai sẽ kết thúc điều này? […]” Trên khuôn mặt ông ta là một cái nhìn ngơ ngác, và rồi, ông ấy bắt đầu kể về những bí mật sâu kín và đen tối nhất của cả thế giới. Ông ta sẽ miêu tả từng chi tiết về mọi tội ác đã được gây ra bởi loài người. Câu chuyện của ông ta sẽ hủy hoại ngay cảđầu óc kiên cường và sắt đá nhất trên đời này. Và bây giờ là thời điểm duy nhất con được phép nhìn vào quyển sách: Hãy mở nó ra, trang nào cũng được và đọc to những gì viết bên trong. Nội dung trong đó là một thứ chữ viết ma quỷ và siêu nhiên khiến con không thể hiểu được, nhưng bằng một phép màu nào đó miệng con sẽ biến dạng để có thể đọc lên những từ ngữ đáng sợ kia. Sau khi con đọc xong trọn 4 trang giấy viết, người đàn ông sẽ hoàn toàn im lặng. Nếu như trước đó con đã trở nên mất trí và điên loạn, thì hãy cho phép mình thấy vui khi biết rằng những khổ đau mà con sắp phải chịu đây còn vĩ đại hơn nhiều.

Gã đàn ông kia sẽ xông đến tấn công con chỉ trong một cái chớp mắt; giờ đây hắn không thèm đội lốt người nữa. Móng vuốt của gã xé toạc không trung, trong khi chung quanh con bỗng dưng xuất hiện rất nhiều phụ nữ khỏa thân nhằm làm con rối trí. Nhưng con phải buộc mình dồn hết ý chí vào cuộc đấu này. Một mất một còn đấy, con yêu ạ. Nếu con để hắn đánh bại, sinh mạng con chẳng còn gì cả ngoài một cơn trầm luân muôn kiếp không bao giờ dứt. Nếu con chống chọi được thì ngay khi gã kia bắt đầu thay hình đổi dạng hãy mở quyển sách ra một lần nữa: Sinh vật ở bên trong sẽ ngoạm lấy gã đàn ông và cả thằng bé con, nuốt gọn chúng vào quyển sách và bóp nghẹt tiếng gào thét hãi hùng của hai kẻ đang giãy chết.

Con sẽ đổ gục xuống sàn trong cơn run rẩy toàn thân và khi con tỉnh táo trở lại, con sẽ nhận ra mình đang ở trong căn phòng của thằng bé và đôi mắt bị bịt kín bởi băng vải đen của nó. Băng vải bắt đầu bùng cháy nhưng con không được tháo nó xuống cho đến khi dò được đường chạy ra khỏi tòa nhà; vì việc trông thấy những thứ đã chiếm đóng lấy bệnh viện lúc này là vượt quá giới hạn chịu đựng của một người phàm như con. Bọn chúng đã đánh hơi thấy sự hiện diện của con rồi đó… Một khi đã thoát khỏi nơi đó an toàn, con mới được gỡ băng vải đen bịt mắt ra và hãy quấn nó quanh quyển sách.

Quyển sách (The Book) là Linh vật 198/538. Thứ nằm bên trong là vệ thần duy nhất của con trước Ngài trong khoảnh khắc đoàn viên.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến