MY WORST MOTEL EXPERIENCE EVER
Năm ngoài, tôi và Ally- người bạn tốt nhất của tôi có một chuyến đi tuyệt vời đến Mỹ. Trong tháng, chúng tôi nhất định phải trượt tuyết ở càng nhiều tiểu bang càng tốt. Chúng tôi rất vui, chúng tôi trượt tuyết rất nhiều, lái xe rất nhiều và ngủ cũng rất nhiều. Chiếc xe dừng lại trước một khu vực dành cho các nhà nghỉ. Chúng tồi vào từng nhà nghỉ để xem phòng nhưng dường như tất cả đều có một vài vấn đề nhỏ nhặt. Một vài nơi thì đưa ra ưu đãi những bữa ăn sáng miễn phí rất tuyệt vời nhưng nguồn nước ở đó rất bẩn, tôi nhớ mình đã đùa rằng:" Chúng tôi sẽ mang thai nếu dùng nước nơi này mất." Một số nơi có những vết bẩn kì lạ và chúng tôi cố không nghĩ về chúng, một số nơi thì rất tuyệt vời nhưng không có máy sưởi và rất lạnh.Chỉ có một nơi chúng tôi nghĩ khá ổn so với những nơi còn lại.
Chúng tôi dừng chân tại nhà nghỉ đó sau một ngày dài trượt tuyết và nhiều giờ lái xe. Chúng tôi thực sự rất mệt mỏi vì ngoài trượt tuyết và lái xe nhiều, chúng tôi còn bị lạc đường vài lần, đến nỗi chúng tôi không biết mình đang ở đâu. Chúng tôi dùng một ứng dụng điều hướng có sắn trong điện thoại và có lẽ nó không thành công lắm. Chúng tôi không muốn phải lái xe thêm nhiều giờ nữa để đến thị trấn kế tiếp nên chúng tôi đã tạt vào từng nhà nghỉ như trên và đã chọn ra được một cái ưng ý.
Chúng tôi bước vào bàn lễ tân, xung quanh chẳng có ai nên khiến cho chúng tôi cảm thấy hơi lạnh. Cũng phải thôi, đây là nhà nghỉ mùa hè nhưng chúng tôi lại bước vào thuê nó vào giữa mùa đông, tất nhiên sẽ có nhiều phòng hơn cho chúng tôi lữa chọn nhưng nó cũng hơi đáng sợ, tôi nghĩ vậy.
Tôi nhớ là mình đã nhấn chuông tại bàn lễ tân hơn ba cái những chẳng ai bước ra, chúng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi vì nghĩ có lẽ họ bận gì đó. Những ngón tay của tôi gõ nhẹ lên mặt bàn và thở dài chờ đợi.
" Xin chào." Ally gọi vào khoảng không im lặng. " Someone here?"
Một ông lão từ bên trong cánh cửa phía sau quầy ló đầu ra, ông cười một nụ cười thật rộng. " Khách à?" ông hỏi. " Chúng tôi có nghe thấy tiếng chuông nhưng chỉ nghĩ là do tưởng tượng vì thời gian này rất ít khách đến đây, thật may mắn cho chúng tôi khi các bạn đến. Oh, xin lỗi đã để hai người chờ lâu. Chào mừng chào mừng chào mừng."
Tôi đoán ông ta là một con vịt đần, tôi cũng từng làm ca đêm và cũng hiểu phần nào cảm giác khi có chuyện là xảy đến.
" Các bạn đi du lịch ở nơi xa lạ chắc hẳn đã rất mệt, tôi sẽ chuẩn bị phòng để các bạn thư giãn đầu óc." Ông mỉm cười.
" Yeah. Vậy một phòng đôi bao nhiêu tiền?" tôi hỏi.
" $99 cho phòng 2 giường và $79 cho phòng một giường."
Tôi đã đặt một phòng hai giường
Ban đầu tôi đặt hai phòng nhưng Ally có vẻ khó chịu nên tôi đã đổil ại phòng hai giường. Tôi thoáng thấy nét mặt của ông lễ tân khi Ally kêu tôi đặt phòng hai giường, ông ta nhìn cô ra vẻ bực bội, khi thấy tôi nhìn, ông ta trưng ra nụ cười máy móc.
" Thực ra chúng tôi chỉ còn một phòng một giường đã sẵn sàng. Tôi rất xin lỗi."
" Chờ đã, cái gì? Không có ai ở đây cả, sao lại hết phòng?" tôi không hiểu nên ngày lập tức thắc mắc.
" Oh, đó là vấn đề, vì là mùa đông nên chúng tôi không thể chuẩn bị hết tất cả các phòng, vì ít khách nên chúng tôi chỉ chuẩn bị một vài phòng thôi."
Tôi đã quá mệt mỏi để có thể tranh luận nên cũng không nói gì thêm.
" Bạn biết gì không? Đối với phụ nữ đẹp như hai bạn đây, chúng tôi sẽ giảm phòng còn $69 một phòng."
" Chúng tôi sẽ lấy nó." Ally nói trước khi tôi kịp suy nghĩ. " Chúng tôi có thể trả bằng thẻ không?"
" Chúng tôi...tôi e là không vì chỗ chúng tôi không có những thiết bị hiện đại, tôi nghĩ cô nên rút tiền trước khi thanh toán và trả bằng tiền mặt." Ông ta nở một nụ cười gượng gạo, tôi khá rùng mình.
Chúng tôi có tiền mặt, chúng tôi trả tiền, lấy chìa khóa và lái xe lên đậu phía trước căn phòng, vì phòng chúng tôi tầng trệt và nằm ngay hành lang nên có thể đâu xe phía trước. Chúng tôi mở cửa, kiểm tra căn phòng, căn phòng khá sạch sẽ và có một cái giường lớn.
" Này, tôi sẽ đi dạo một vòng, chân tôi tê cứng rồi." Ally nói vọng lên từ phía sau." Muốn đi cùng không?"
Tôi nhìn vào cái giường, nó như đang muốn nói chuyện với tôi." Nah, em sẽ tắm và nghỉ một chút."
" Ok, tôt, chúng ta đã có một chuyến đi dài."
Ally quay người bỏ đi, tôi tranh thủ chạy vào phòng tắm, cởi hết áo quần nhanh nhất có thể. Tôi nhảy ngay vào bồn, cảm nhận luồng nước nóng ấm bao quanh cơ thể tôi. Tắm xong, tôi đi ra ngoài, Ally vẫn chưa về, chuyện này khác là bình thường vì khi khó ngủ cô ấy vẫn hay đi dạo và mỗi lần đi có thể mất đến một tiếng hoặc hơn.
Tôi lấy điện thoại, bật wifi. Nhưng không kết nối được, tôi bực bội, tôi đã trả tiền để tận hưởng toàn bộ tiện nghi trong đây nhưng tại sao lại không có wifi chứ.
Tôi bực bội để điện thoại lên giường, tôi nhìn lên trần nhà một cách chán nản, tôi thấy cây quạt trần. Kiểu dáng của nó rất lạ và phần đáy dường như nhô lên một cái gì đó màu đen. Tôi tự hỏi nó là gì.
Sau đó, tôi nghĩ về việc chúng tôi là người duy nhất ở đây, làm sao Ally lại có thể đi dạo ở một nơi vắng vẻ như thế. Cảm giác sợ chạy dọc sống lưng của tôi. Chắc tôi lại làm quá mọi chuyện rồi, tính tôi cứ mỗi khi cảm thấy sợ lại nghĩ mọi chuyện như trong những bộ phim kinh dị tôi hay xem, và hầu hết những người làm tôi sợ như ông tiếp tân kia có thể là kẻ giết người. Ally cũng biết về tính này của tôi nên cô ấy hay trêu tôi.
Đáy bụng tôi cứ sôi sùng sục lên và mỗi khi tôi lo lắng đều như vậy, tôi lắc mạnh đầu và đi vào phòng tắm đánh răng, tôi thầm nghĩ thế nào hôm nay tôi cũng sẽ không ngủ ngon.
Vì một lí do nà đó, tôi lại nghĩ cái gương trước mặt hay bất cứ tấm gương nào trong phòng đều là gương một chiều nhu trong phim Cabin in the wood. Tôi lại bị ám ảnh bởi phim kinh dị nữa rồi. Tôi nhớ lại cách kiểm tra gương tôi đã đọc được trên mạng. Chạm một ngón tay vào gương, nếu là gương thường thì sẽ có khoảng cách giữa ngón tay thật với ngón tay trong gương. Tôi chạm vào gương, không có khoảng trống, tôi sợ hãi mỏ to mắt của mình ra.
Không thể nào, không thể nào là nó, tôi tự nhủ với bản thân rằng mình và Aly đang rất ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, điều này thật lố bịch. Tôi nhận ra mình có thể kiểm tra tấm gương phòng tắm, nó là tấm gương y tế nên có thể sẽ...
Tôi chậm rãi bước vào phòng tắm, đứng trước tấm gương, tôi hít một hơi thật sâu rồi lấy tay lau đi những vệt hơi nước làm mờ gương, tôi chạm tay vào nó. Một dòng điệm chạy qua tĩnh mạch các ngón tay tôi, không có khoảng trống, tôi hốt hoảng. Phải rời khỏi đây, Ally đang ở đâu?? Tôi không thể để họ biết rằng tôi đã phát hiện, tôi phải ra khỏi đây.
Thứ màu đen trên quạt, bây giờ tôi mới nhận ra đó là một cái camera.
Tôi bắt đầu quay về giường và cho mọi thứ vào giỏ của mình, tôi đi ra cửa, xoay nắm cửa, nó không di chuyển. Tôi không thể hoảng sợ, không thể để họ thấy.
Có lẽ là nó đang bị kẹt, tôi thử lại lần nữa, dùng hết sức mình nhưng vẫn không có gì. Tôi lấy điện thoại ra và thâm nghĩ mình có thể gọi cho Ally hoặc cảnh sát hay làm gì đó. Không có tín hiệu, mũi tôi nóng lên và dường như tôi đã gần khóc. Tôi nhìn xung quanh để tìm cửa sổ, không hề có lấy một cái cửa sổ nào, chỉ có một cái lỗ thông gió nhưng nó rất nhỏ ở phía góc của căn phòng.
Tôi nghĩ rằng, cánh cửa căn phòng chỉ có thể mở khóa từ bên ngoài. Một khi ở trong phòng thì sẽ mắc kẹt mãi ở đó. Tôi ghét suy nghĩ này, tôi hy vọng Ally sẽ trở lại, mở cửa và giúp tôi thoát khỏi chỗ này.
Mười phút tiếp theo trải qua dài như mười thế kỷ. Tôi cố gắng đưa ra một kế hoạch, tôi đã cố nhưng tôi không thể nghĩ được gì, tôi đang rất sợ và mệt mỏi. Bỗng tôi nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Ally đã trở lại và cô ấy đang mở cửa.
Tiếng chìa khóa tra vào ở và xoay nó, cánh cửa mở ra khiến cho tôi nghĩ rằng thiên thần đã xuống và giúp tôi thoát khỏi đây. Tôi chạy ngay lại cửa.
" Ally, vào trong xe ngay nào."- tôi vừa nói vừa đẩy cô ấy ra.
" Tại sao?"
" Có một cái camera chết tiệt ở trong phòng."- tôi cố hạ giọng nhỏ hết mức để nói cho cô ấy nghe trong khi đẩy cô ấy quay lại.
Cô ấy mở to mắt, cùng tôi chạy ra xe. May mà xe tôi để ngay trước phòng. Mở khóa xe, tôi ném ngay túi của chúng tôi vào phía sau, tôi và Ally nhảy vào xe.
Cánh cửa phòng kế bên mở ra, ông tiếp tân nắm lấy mũ trùm của chúng tôi và cố giữ chúng tôi ra khỏi xe. Chúng tôi hét lên, cố đẩy ông ta ra, khi đã đẩy ra, tôi ngay lập tức phóng xe. Trong lúc xe vừa mới khởi động, tôi thấy có một vài bóng người phía sau anh ta, có lẽ anh ta đã không ở một mình.
Tôi đang lái xe và hi vọng ông ta không theo dõi chúng tôi. " Chúng a phải báo cảnh sát."- Ally nói " Chúng ta phải"
Tôi gật đầu.
Cô ấy mở danh bạ và tìm số máy của cảnh sát địa phương và gọi cho họ. Tôi chỉ nghe Ally nói.
" Này tôi muốn báo cáo, gần như là một tội ác, tôi xin lỗi, tôi cũng không chắc chắn lắm."
" Không thưa ngài cảnh sát, nó không phải trò đùa."
" Chúng tôi vừa thuê nhà nghỉ nhưng trong phòng có một cái camera, những chiếc gương thì có thể nhìn thấy từ phía đối diện của chúng tôi."
" Cái gì?"- Ally quay sang tôi.
" Vâng, nói với anh ấy."
" Có gương một chiều, cánh cửa ra vào thì không thể mở ra từ bên trong."- Ally vừa nói vừa nhìn tôi để xác nhận. tôi gật đầu.
" Có một người đã ở trong cẳn phòng đối diện tấm gương đó, à không là phía sau."
Trong khi khai báo, Ally đã rất sợ, mắt cô ấy mở to, hơi thở dồn dập. Rồi cô mô tả địa điểm nhà nghỉ.
" Vâng."
" Umm, không."- Ally có vẻ không chắc chắn.
" Chúng tôi đã trượt tuyết."
" Vâng."
" Không. Tốt thôi,chúng tôi cũng gần ra khỏi bang."
Cuộc gọi kết thúc.
Vài tiếng sau, cô đột ngột đứng lên.
" Cái gì?"
" Ông ta đã kêu chúng ta trở lại và đưa ra một lời đe dọa."
" Chúng ta có nên không?"
Chúng tôi không nói gì trong vài phút. " Chúng ta không thể quay trở lại, làm ơn. Văn phòng của cảnh sát trưởng trong một tiểu bang ở Hoa Kỳ. Nghe như trong phim kinh dị ấy nhỉ?, Giống như chúng ta sẽ chết trong bộ phim đó."
" Đậy không phải là phim kinh dị, chúng ta không ở trong đó, phải không?"
Tôi nhún vai, tôi vẫn còn đang lo rằng họ còn theo dõi chúng tôi, chúng tôi đã báo với cảnh sát, chúng tôi đã làm phần việc của mình. Tôi nghĩ vậy.
Tôi chợt nhớ lại hôm qua, có đăng tin ba cô gái trẻ bị mất tích khi đi trên đường tại Seattle.
Có lẽ họ đã ở cùng nhà nghỉ đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu như Ally không đi bộ và tôi không phát hiện ra tấm gương và cái camera. Những người trong phòng sau tấm gương họ đã làm gì. Nếu Ally không trở về, có thể chúng tôi sẽ được đưa lên bảng tin buổi sáng về những vụ mất tích.
Chúng tôi dừng chân tại nhà nghỉ đó sau một ngày dài trượt tuyết và nhiều giờ lái xe. Chúng tôi thực sự rất mệt mỏi vì ngoài trượt tuyết và lái xe nhiều, chúng tôi còn bị lạc đường vài lần, đến nỗi chúng tôi không biết mình đang ở đâu. Chúng tôi dùng một ứng dụng điều hướng có sắn trong điện thoại và có lẽ nó không thành công lắm. Chúng tôi không muốn phải lái xe thêm nhiều giờ nữa để đến thị trấn kế tiếp nên chúng tôi đã tạt vào từng nhà nghỉ như trên và đã chọn ra được một cái ưng ý.
Chúng tôi bước vào bàn lễ tân, xung quanh chẳng có ai nên khiến cho chúng tôi cảm thấy hơi lạnh. Cũng phải thôi, đây là nhà nghỉ mùa hè nhưng chúng tôi lại bước vào thuê nó vào giữa mùa đông, tất nhiên sẽ có nhiều phòng hơn cho chúng tôi lữa chọn nhưng nó cũng hơi đáng sợ, tôi nghĩ vậy.
Tôi nhớ là mình đã nhấn chuông tại bàn lễ tân hơn ba cái những chẳng ai bước ra, chúng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi vì nghĩ có lẽ họ bận gì đó. Những ngón tay của tôi gõ nhẹ lên mặt bàn và thở dài chờ đợi.
" Xin chào." Ally gọi vào khoảng không im lặng. " Someone here?"
Một ông lão từ bên trong cánh cửa phía sau quầy ló đầu ra, ông cười một nụ cười thật rộng. " Khách à?" ông hỏi. " Chúng tôi có nghe thấy tiếng chuông nhưng chỉ nghĩ là do tưởng tượng vì thời gian này rất ít khách đến đây, thật may mắn cho chúng tôi khi các bạn đến. Oh, xin lỗi đã để hai người chờ lâu. Chào mừng chào mừng chào mừng."
Tôi đoán ông ta là một con vịt đần, tôi cũng từng làm ca đêm và cũng hiểu phần nào cảm giác khi có chuyện là xảy đến.
" Các bạn đi du lịch ở nơi xa lạ chắc hẳn đã rất mệt, tôi sẽ chuẩn bị phòng để các bạn thư giãn đầu óc." Ông mỉm cười.
" Yeah. Vậy một phòng đôi bao nhiêu tiền?" tôi hỏi.
" $99 cho phòng 2 giường và $79 cho phòng một giường."
Tôi đã đặt một phòng hai giường
Ban đầu tôi đặt hai phòng nhưng Ally có vẻ khó chịu nên tôi đã đổil ại phòng hai giường. Tôi thoáng thấy nét mặt của ông lễ tân khi Ally kêu tôi đặt phòng hai giường, ông ta nhìn cô ra vẻ bực bội, khi thấy tôi nhìn, ông ta trưng ra nụ cười máy móc.
" Thực ra chúng tôi chỉ còn một phòng một giường đã sẵn sàng. Tôi rất xin lỗi."
" Chờ đã, cái gì? Không có ai ở đây cả, sao lại hết phòng?" tôi không hiểu nên ngày lập tức thắc mắc.
" Oh, đó là vấn đề, vì là mùa đông nên chúng tôi không thể chuẩn bị hết tất cả các phòng, vì ít khách nên chúng tôi chỉ chuẩn bị một vài phòng thôi."
Tôi đã quá mệt mỏi để có thể tranh luận nên cũng không nói gì thêm.
" Bạn biết gì không? Đối với phụ nữ đẹp như hai bạn đây, chúng tôi sẽ giảm phòng còn $69 một phòng."
" Chúng tôi sẽ lấy nó." Ally nói trước khi tôi kịp suy nghĩ. " Chúng tôi có thể trả bằng thẻ không?"
" Chúng tôi...tôi e là không vì chỗ chúng tôi không có những thiết bị hiện đại, tôi nghĩ cô nên rút tiền trước khi thanh toán và trả bằng tiền mặt." Ông ta nở một nụ cười gượng gạo, tôi khá rùng mình.
Chúng tôi có tiền mặt, chúng tôi trả tiền, lấy chìa khóa và lái xe lên đậu phía trước căn phòng, vì phòng chúng tôi tầng trệt và nằm ngay hành lang nên có thể đâu xe phía trước. Chúng tôi mở cửa, kiểm tra căn phòng, căn phòng khá sạch sẽ và có một cái giường lớn.
" Này, tôi sẽ đi dạo một vòng, chân tôi tê cứng rồi." Ally nói vọng lên từ phía sau." Muốn đi cùng không?"
Tôi nhìn vào cái giường, nó như đang muốn nói chuyện với tôi." Nah, em sẽ tắm và nghỉ một chút."
" Ok, tôt, chúng ta đã có một chuyến đi dài."
Ally quay người bỏ đi, tôi tranh thủ chạy vào phòng tắm, cởi hết áo quần nhanh nhất có thể. Tôi nhảy ngay vào bồn, cảm nhận luồng nước nóng ấm bao quanh cơ thể tôi. Tắm xong, tôi đi ra ngoài, Ally vẫn chưa về, chuyện này khác là bình thường vì khi khó ngủ cô ấy vẫn hay đi dạo và mỗi lần đi có thể mất đến một tiếng hoặc hơn.
Tôi lấy điện thoại, bật wifi. Nhưng không kết nối được, tôi bực bội, tôi đã trả tiền để tận hưởng toàn bộ tiện nghi trong đây nhưng tại sao lại không có wifi chứ.
Tôi bực bội để điện thoại lên giường, tôi nhìn lên trần nhà một cách chán nản, tôi thấy cây quạt trần. Kiểu dáng của nó rất lạ và phần đáy dường như nhô lên một cái gì đó màu đen. Tôi tự hỏi nó là gì.
Sau đó, tôi nghĩ về việc chúng tôi là người duy nhất ở đây, làm sao Ally lại có thể đi dạo ở một nơi vắng vẻ như thế. Cảm giác sợ chạy dọc sống lưng của tôi. Chắc tôi lại làm quá mọi chuyện rồi, tính tôi cứ mỗi khi cảm thấy sợ lại nghĩ mọi chuyện như trong những bộ phim kinh dị tôi hay xem, và hầu hết những người làm tôi sợ như ông tiếp tân kia có thể là kẻ giết người. Ally cũng biết về tính này của tôi nên cô ấy hay trêu tôi.
Đáy bụng tôi cứ sôi sùng sục lên và mỗi khi tôi lo lắng đều như vậy, tôi lắc mạnh đầu và đi vào phòng tắm đánh răng, tôi thầm nghĩ thế nào hôm nay tôi cũng sẽ không ngủ ngon.
Vì một lí do nà đó, tôi lại nghĩ cái gương trước mặt hay bất cứ tấm gương nào trong phòng đều là gương một chiều nhu trong phim Cabin in the wood. Tôi lại bị ám ảnh bởi phim kinh dị nữa rồi. Tôi nhớ lại cách kiểm tra gương tôi đã đọc được trên mạng. Chạm một ngón tay vào gương, nếu là gương thường thì sẽ có khoảng cách giữa ngón tay thật với ngón tay trong gương. Tôi chạm vào gương, không có khoảng trống, tôi sợ hãi mỏ to mắt của mình ra.
Không thể nào, không thể nào là nó, tôi tự nhủ với bản thân rằng mình và Aly đang rất ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, điều này thật lố bịch. Tôi nhận ra mình có thể kiểm tra tấm gương phòng tắm, nó là tấm gương y tế nên có thể sẽ...
Tôi chậm rãi bước vào phòng tắm, đứng trước tấm gương, tôi hít một hơi thật sâu rồi lấy tay lau đi những vệt hơi nước làm mờ gương, tôi chạm tay vào nó. Một dòng điệm chạy qua tĩnh mạch các ngón tay tôi, không có khoảng trống, tôi hốt hoảng. Phải rời khỏi đây, Ally đang ở đâu?? Tôi không thể để họ biết rằng tôi đã phát hiện, tôi phải ra khỏi đây.
Thứ màu đen trên quạt, bây giờ tôi mới nhận ra đó là một cái camera.
Tôi bắt đầu quay về giường và cho mọi thứ vào giỏ của mình, tôi đi ra cửa, xoay nắm cửa, nó không di chuyển. Tôi không thể hoảng sợ, không thể để họ thấy.
Có lẽ là nó đang bị kẹt, tôi thử lại lần nữa, dùng hết sức mình nhưng vẫn không có gì. Tôi lấy điện thoại ra và thâm nghĩ mình có thể gọi cho Ally hoặc cảnh sát hay làm gì đó. Không có tín hiệu, mũi tôi nóng lên và dường như tôi đã gần khóc. Tôi nhìn xung quanh để tìm cửa sổ, không hề có lấy một cái cửa sổ nào, chỉ có một cái lỗ thông gió nhưng nó rất nhỏ ở phía góc của căn phòng.
Tôi nghĩ rằng, cánh cửa căn phòng chỉ có thể mở khóa từ bên ngoài. Một khi ở trong phòng thì sẽ mắc kẹt mãi ở đó. Tôi ghét suy nghĩ này, tôi hy vọng Ally sẽ trở lại, mở cửa và giúp tôi thoát khỏi chỗ này.
Mười phút tiếp theo trải qua dài như mười thế kỷ. Tôi cố gắng đưa ra một kế hoạch, tôi đã cố nhưng tôi không thể nghĩ được gì, tôi đang rất sợ và mệt mỏi. Bỗng tôi nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Ally đã trở lại và cô ấy đang mở cửa.
Tiếng chìa khóa tra vào ở và xoay nó, cánh cửa mở ra khiến cho tôi nghĩ rằng thiên thần đã xuống và giúp tôi thoát khỏi đây. Tôi chạy ngay lại cửa.
" Ally, vào trong xe ngay nào."- tôi vừa nói vừa đẩy cô ấy ra.
" Tại sao?"
" Có một cái camera chết tiệt ở trong phòng."- tôi cố hạ giọng nhỏ hết mức để nói cho cô ấy nghe trong khi đẩy cô ấy quay lại.
Cô ấy mở to mắt, cùng tôi chạy ra xe. May mà xe tôi để ngay trước phòng. Mở khóa xe, tôi ném ngay túi của chúng tôi vào phía sau, tôi và Ally nhảy vào xe.
Cánh cửa phòng kế bên mở ra, ông tiếp tân nắm lấy mũ trùm của chúng tôi và cố giữ chúng tôi ra khỏi xe. Chúng tôi hét lên, cố đẩy ông ta ra, khi đã đẩy ra, tôi ngay lập tức phóng xe. Trong lúc xe vừa mới khởi động, tôi thấy có một vài bóng người phía sau anh ta, có lẽ anh ta đã không ở một mình.
Tôi đang lái xe và hi vọng ông ta không theo dõi chúng tôi. " Chúng a phải báo cảnh sát."- Ally nói " Chúng ta phải"
Tôi gật đầu.
Cô ấy mở danh bạ và tìm số máy của cảnh sát địa phương và gọi cho họ. Tôi chỉ nghe Ally nói.
" Này tôi muốn báo cáo, gần như là một tội ác, tôi xin lỗi, tôi cũng không chắc chắn lắm."
" Không thưa ngài cảnh sát, nó không phải trò đùa."
" Chúng tôi vừa thuê nhà nghỉ nhưng trong phòng có một cái camera, những chiếc gương thì có thể nhìn thấy từ phía đối diện của chúng tôi."
" Cái gì?"- Ally quay sang tôi.
" Vâng, nói với anh ấy."
" Có gương một chiều, cánh cửa ra vào thì không thể mở ra từ bên trong."- Ally vừa nói vừa nhìn tôi để xác nhận. tôi gật đầu.
" Có một người đã ở trong cẳn phòng đối diện tấm gương đó, à không là phía sau."
Trong khi khai báo, Ally đã rất sợ, mắt cô ấy mở to, hơi thở dồn dập. Rồi cô mô tả địa điểm nhà nghỉ.
" Vâng."
" Umm, không."- Ally có vẻ không chắc chắn.
" Chúng tôi đã trượt tuyết."
" Vâng."
" Không. Tốt thôi,chúng tôi cũng gần ra khỏi bang."
Cuộc gọi kết thúc.
Vài tiếng sau, cô đột ngột đứng lên.
" Cái gì?"
" Ông ta đã kêu chúng ta trở lại và đưa ra một lời đe dọa."
" Chúng ta có nên không?"
Chúng tôi không nói gì trong vài phút. " Chúng ta không thể quay trở lại, làm ơn. Văn phòng của cảnh sát trưởng trong một tiểu bang ở Hoa Kỳ. Nghe như trong phim kinh dị ấy nhỉ?, Giống như chúng ta sẽ chết trong bộ phim đó."
" Đậy không phải là phim kinh dị, chúng ta không ở trong đó, phải không?"
Tôi nhún vai, tôi vẫn còn đang lo rằng họ còn theo dõi chúng tôi, chúng tôi đã báo với cảnh sát, chúng tôi đã làm phần việc của mình. Tôi nghĩ vậy.
Tôi chợt nhớ lại hôm qua, có đăng tin ba cô gái trẻ bị mất tích khi đi trên đường tại Seattle.
Có lẽ họ đã ở cùng nhà nghỉ đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu như Ally không đi bộ và tôi không phát hiện ra tấm gương và cái camera. Những người trong phòng sau tấm gương họ đã làm gì. Nếu Ally không trở về, có thể chúng tôi sẽ được đưa lên bảng tin buổi sáng về những vụ mất tích.
Nhận xét
Đăng nhận xét