WHAT WOULD YOU DO FOR FAMILY?
Bạn sẽ làm gì cho gia đình? Những người đã cùng dòng máu với bạn?
Sự thật là chúng ta không thể lựa chọn gia đình của mình, nhưng nếu có thể chọn lựa, tôi sẽ chọn Cole, Cole là anh em sinh đôi của tôi. Khi là song sinh, co thứ gì đó thật sự rất khó để mô tả. Tôi không biết những gì nó muốn sống trong một thế giới không ai muốn chia sẻ gương mặt của mình. Giống như một trò đùa mà bạn chia sẻ với ai đso trên hành tinh này vậy. Giống như được sống 2 lần.
Cole là một nửa tốt hơn của tôi, tôi luôn nói với mọi người như vậy. Mặc dù chỉ sinh ra trước tôi 8 phút 3 giây nhưng anh ấy luôn hành động giống như người anh lớn của tôi. Anh bảo vệ tôi khỏi bất cứ kẻ bắt nạt lớn tuổi nào, đe dọa những kẻ dám nháy mặt với tôi. Cso thể anh ấy quá đà vài lần, cố giữ tôi an toàn, trái tim anh ấy luôn ở đúng vị trí. Đôi khi, chúng tôi chỉ có nhau.
Cha chúng tôi luôn tồn tại ở hai trạng thái: say rượu và ngủ. Mẹ thì lạnh lùng và xa cách. Bà ấy là một người sinh ra với trái tim băng giá của đế quốc. Nhưng do hoàn cảnh của tầng lớp trung lưu, cô ghét chúng tôi vì nó. Mối quan tâm của cô là những gì cộng đồng nghĩ về chúng tôi, những suy nghĩ của mọi người về những vết bầm tím và khuôn mặt đáng thương của chúng tôi là mối quan tâm lớn hơn thiệt hại vật chất hay thiệt hại nội tâm mà chúng tôi phải chịu đựng. Bà ấy không bao giờ can thiệp khi bố đẩy chúng tôi xung quanh, hét lên mặt chúng tôi về những thiếu thốn, những gì chúng tôi xấu hổ và thất vọng.
Cole luôn luôn chịu đừng tệ hơn.
Tôi không thể kể với bạn đã bao nhiêu lần anh ấy bước đến giữa cha và tôi, nhận hết bất cứ hình phạt nào lên bản thân và không bao giwof phàn nàn hay đổ lỗi cho tôi.
" Chúng ta phải gắn bò với nhau, Lane " Đó là tất cả những gì anh ấy nói với tôi khi tôi khóc lóc trong phòng của chúng tôi sau lần mắng mỏ mới nhất. Đã 11 ngày kể từ khi cha chúng tôi đánh vào chúng tôi. Đó là tôi, tôi đã đến nói chuyện với cha và nhận được một cú đấm vào miệng. Cole nhảy đến và đánh ông ấy, thật mạnh khiến ông chao đảo vài bước. Sau đó, dôi mắt ông chùng xuống, sự giận dữ bị thiêu đốt bởi cơn say của ông khiến tóc gáy của tôi dựng lên. Ông đã đánh Cole bằng nắm tay sắt và tôi phải giúp anh ấy hai tuần để có thể nhìn lại được bằng cả hai mắt.
Sau ngày hôm đó, một số rào cản vè những trận đánh của cha tôi đã bị phá vỡ và không thể quay trở lại. Những trận đánh xuất hiện thường xuyên cho đến một ngày, Cole đã đánh trả lại ông ta..
...bằng một con dao...
...trong cổ họng...
Tất nhiên đó là một cú sốc. Không ai tin rằng đó là tự sát vì mẹ tôi đã làm rất tốt một việc tồi tệ, đó là duy trì ảo tưởng với mọi người rằng gia đình tôi là một gia đình hoàn hảo mà không có bì mật hay bất cứ vấn đề gì. Cô sợ hãi vì sự cố nhỏ này sẽ làm nứt bức Veneer mà cô đã rất vất vả điêu khắc và cô đã làm điều tồi tệ nhất: cô đã nói Cole là một người điên và đưa anh đến trại tâm thần Angel Peak, Đối với cô, có một đứa con trai điên khùng còn hơn là một người con trong tù. 13 tuổi, chúng tôi không thể làm gì hơn, đó là ngày tồi tệ nhất đời tôi, xem họ đến với Cole. Chúng tôi đã nói chuyện vào buổi tối trước khi anh ta bị bắt, đây là lần đầu tôi thấy anh khóc, tôi và anh hữa sẽ viết thư cho nhau, tôi không quên anh ấy.
Tôi thề rằng sẽ không
Tôi sẽ đến
Tôi sẽ viết
Và quan trọng nhất, tôi sẽ không quên
Tôi đã hứa.
Nhiều năm trồi qua và mẹ tôi đã từ chối gửi thư cho Cole ở Angel Peak. thậm chí không để tôi thăm anh ấy. bà không cho tôi biết địa chỉ nên tôi không thể đến thăm. Nhưng tôi vẫn viết thư, 364 lá thư, gửi đều đặn mỗi tuần đến khi chúng tôi 20t. Tôi giúp anh ấy cập nhật tất cả mọi thứ bên ngoài. Tôi nói với anh ấy về việc giáo viên toán của chúng tôi bị sa thải, tôi kể về người hàng xóm của chúng tôi, bà Parks cuối cùng cũng đã trồng cần sa ở sân sau, việc tôi gặp người tôi thích và có thể yêu.
Người bạn tôi luôn ủng hộ tôi việc tìm anh trai tôi, Sam luôn cố gắng giúp tôi tìm địa điểm nhưng không được, có vẻ giống như nó chưa bao giờ tồn tại, nó chưa được đăng kí ở bất kì địa điểm nào.
Có lẽ tôi đã chưa cố gắng nhiều hơn.
Tôi chưa bao giờ nhận được một lá thư nào từ Cole, tôi lo sợ rằng mẹ tôi đã tiêu hủy chúng trước khi tôi đọc được. Bà ấy cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của Cole trong trí nhớ của tôi nhưng tôi không thể quên anh ấy. Tôi không thể. Một phần của tôi đã mất tích. Theo thời gian, tôi dần hồi phục dần và tiếp tục. Ttooi đã có nhiều bạn hon, kiếm được việc làm và bắt đầu nghiêm túc trong mối quan hệ với Sam. Chúng tôi hẹn hò năm 15t và khi 20t chúng tôi quyết định dọn ra ngoài để sống cùng nhau.
Ngày tôi ra ngoài, tôi phải đối mặt với mẹ về mọi thứ. Sự hận thù tràn ngập trong tôi về cách bà ta để các con của mình bị nói xấu và lạm dụng thể chất trong nhiều năm, vì sự lạnh lùng và tàn ác của bà ta. Vì đã đưa anh tôi đi sau tất cả những gì anh làm để bảo vệ tôi. Tôi tiếp tục hét vào mặt bà, bất chấp sự tĩnh lặng của bà. Nhiều năm bị lạm dụng và đau đớn, cuối cùng tôi cũng đã được giải phóng. Tôi buộc bà ta nói Angel Peak ở đâu nhưng bà ấy không nói. Bà ấy chỉ ngồi đó, như một bức tượng. Tôi lục tung gác mái để tìm cái địa chỉ đó, nó được đóng hộp chung với đồ của Cole,Spence Frase, danh thiếp của bác sĩ tâm thần bệnh viện Angel Peak. Tôi phóng như chớp ra khỏi nhà, không thèm nhìn mẹ tôi, tôi đóng cửa mạnh đến nỗi khiến cho chiếc kính trên cửa sổ gần đó vỡ.
Thật sự cảm thấy rất tốt.
Tối đó,tôi đến căn hộ của Sam, khốn khổ đặt bút viết lá thư thứ 365. Bắt đầu với những tiêu chuẩn, dàn dần nó chuyển thành một lời xin lỗi, cảm xúc của tôi dồn vào những chữ cái, dấu câu cho đến khi mắt tôi bắt đầu mờ nhạt, mức và giấy bắt đầu nhòe đi trước mắt tôi. Nỗi đau đớn mà tôi phải chịu đựng 7 năm trước khiến tôi phải tiếp tục viết. Tôi phải kể cho anh mọi thứ rằng mẹ tôi đã cản trở việc liên lạc của chúng tôi, đáng lẽ tôi phải biết và viết cho anh sớm hơn. Việc cản trở sẽ khiến anh nghĩ tôi quên nhưng không, tôi không quên, tôi không bao giờ quên, tôi luôn nhớ.
Tôi nhận được hồi âm sau vài ngày. Sam nghĩ rằng có việc gì đó không ổn khi nghe tiếng tôi hét lên khi nhìn thấy địa chỉ. Anh ấy từ phòng ngủ chạy ra
" Laney, cái quái gì đang xảy ra, em có ổn không? Cái gì?"
" Anh ấy trả lời." Tôi nói xen lẵn nước mắt với lá thư cầm trong tay.
Sam thở ra nhẹ nhàng, vai nah trùng xuống. Anh đi đến, một bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi " Đó là, Đó alf tốt phải không? Đó là điều em muốn."
Tôi không thể nói gì, chỉ gật đầu. Anh ấy ngồi cạnh tôi.
" Mở nó ra khi nào em thấy sắn sàng."
Tôi đã sẵn sàng, tôi xé bao ra để đọc lá thư. Tôi quết mắt qua bức thư, chờ đọi cảm giác ngọt ngào. Tôi nghĩ mình có thể nhận ra chữ viết tay của anh ấy, cũng giống như cách mọi người thân yêu nhận biết nhau. Nhưng không, tôi đã quên chữ của anh ấy. Nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục đọc.
" Chào em gái.
Một thời gian dài không thấy nhau nhỉ? Lâu thật lâu chúng ta không trò chuyện, anh rất nhớ em. Rất nhiều. Cuộcc sống ở đây rất tẻ nhạt và nhàm chán, anh đã suy nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu anh không bị bắt vào đây. Cuộc sống sẽ như thế nào? Anh làm gì? Anh không biết.
Anh đã có nhiều năm suy nghĩ và làm rõ tâm trí của mình. Laney. Những năm tháng qua giúp anh xác định anh là ai. Nhưng anh cần em giúp anh ghép những mảnh ghép đó lại với nhau.
Anh cần em.
Làm ơn, hãy đến để thăm anh. Anh sẽ rất vui nếu em đến. Em sẽ làm gì cho gia đình?
Yêu em rất nhiều
Anh trai của em."
Tôi đưa lá thư lên ngực mình, tôi vẫn khóc. Sam vẫn bên cạnh tôi, anh ấy chỉ gãi đầu.
" Laney, anh trai luôn em luôn luôn như thế này, um..." Sam châm ngòi vì một từ đúng, anh ấy luôn suy nghĩ cẫn thận về mọi thứ.
Tôi liếc anh ấy. " Cái này là gì? Sam."
Sam nuốt nước bọt và nhún vai " Anh không có ý xúc phạm anh trai em, em biết điều đó mà. Nhưng cái này nghe hoi lạ, anh đoán vậy."
" Vậy thì anh hãy thử ở trong trại điều dưỡng gần một thập kỷ vì lí do duy nhất là bảo vệ danh tiếng cho gia đình, sau đó quay lại đây để em thấy anh bình thường như thế nào."
Anh ấy sặc " Nhìn này, anh không muốn trở nên như vậy, anh chỉ nói thế thôi."
Em không nghĩ em sẽ gặp lại anh ấy. Em không nghĩ anh ấy sẽ không muốn gặp em một lần nữa. Đây là... hơn cả những gì em tưởng tượng và em chỉ muốn thưởng thức nó. Làm ơn, hãy để em như vậy. Anh không biết chúng em đã trải qua địa ngục cùng nhau như thế nào."
Sam im lặng một lúc lâu, anh ấy đặt tay lên vai tôi " Được rồi, nhưng hãy cẩn thận, được chứ?"
Cole và tôi đã viết thư cho nhau được vài tuần trước khi tôi quyết định rằng sẽ đi đến để gặp nah ấy, có vẻ anh ấy rất thích thú. Sam muốn đưa tôi đi, nhưng tôi muốn làm việc này 1 mình. Tôi nói với Sam anh ấy có thể đến thăm Cole để cả hai có cơ hội gặp và nói chuyện với nhau. tôi lấy tất cả những lá thư và tấm danh thiếp để biết địa chỉ, phải mất 3 tiếng để tôi đi từ chỗ tôi đến đó trong thành phố.
Sự e ngại của tôi tăng vọt khi tôi vượt qua địa hình thành phố và bắt đầu đi vào những cánh rừng
Số lượng xe trên đường giảm dần đến khi chỉ còn mình tôi, Chạy dọc theo con đường dài, hai bên là những thân cây dày đặc, sương mù bắt đầu xuất hiện. tôi bắt đầu kiểm tra tấm danh thiếp để chắc rằng địa chỉ đúng. Nơi này dường như quá cô lập, tôi có mang theo điện thoại nên không lo lắng lắm. Cuối cùng, tôi đến được cổng của viện, sương mù bắt đầu dày đặc lại khiến cho nơi đây thật ghê gớm.
Đã là chiều tối nhưng bầu trời vẫn phủ những đám mây dày đặc. Cánh cổng như bị bỏ hoang, những bức tượng,,... có khoảng 5 bức tượng trên mảnh đất này- những bức tượng lớn bằng đá cẩm thạch với đôi cánh khổng lồ, than khóc trong sự im lặng vĩnh cửu, hiến máu của tôi như bị đông lại. Cổng mở, tôi bước vào, đi theo con đường đến khi gặp một tò nhà.
Cánh cửa tòa nhà mở ra.
Tôi bước vào một cách thận trọng, đột nhiên hoảng sợ. Tiền sảnh trống rỗng, nơi một người thư ký đáng lẽ phải ngồi thì trông rất trống vắng. Có một mùi kì lạ xộc vào mũi khiến tôi lùi lại. không khí có vẻ như được làm sạch bằng eon nhưng thế éo nào nơi đây hoàn toàn trống rỗng?
Tôi chưa từng vào bênh viện tâm thần trước đây nên không biết những thứ này ra sao nhưng tôi chắc rằng phải có bác sĩ, y tá và....
...Và có gì đó rất,rất sai.
Vì một lí do nào đó, tôi không lấy điện thoại ra và gọi cho Sam, hay cảnh sát. Tôi bắt đầu cuộc hành trình trong sự tối tăm, sợ hãi và chậm rãi. hành lang được lấp đầy bởi bóng tối và sự im lặng thấm vào trong linh hồn của tôi và làm da tôi khẽ run lên. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho bất kì tiếng động nào trong vài phút trong bệnh viện bị bỏ quên này. Tôi cảm thấy rất cô đơn, cô đơn nhất trong cả cuộc đời.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc thoảng nhẹ trong hành lang, tôi di theo tiếng nhạc như có một sợi dây vô hình cuốn lấy tôi. Nó thật nhẹ nhàng, như một ngày không gặp ác mộng. Tôi bắt đầu nhịp chân theo nền ghita, piano đầy màu sắc và bongo lắc.
Tôi đi về phía căn phòng và dừng lại bên ngoài cửa. Tôi hít một hơi thật au, tôi quay qua chỗ khác vì nơi này có mùi hôi mạnh hơn.
Tôi mở cửa, ánh sáng ở đây thấp hơn, nhưng chiếc đèn trên đầu nhấp nháy, nền phòng màu xám. ở giữa phòng có một cái bàn, dao đĩa chảo chậu kéo, miếng thịt và trái cây thối. Căn phòng rất khô cằn trừ những vệt nước từ những viên gách màu đỏ như thể có ai đó muốn làm cho căn phòng này trở nên sống động hơn.
Máu.
Máu trên tường, trên ngòi, trên bàn.
Và trong những chiếc ghế được hỗ trợ cho những cơ thể vô hồn, là một bệnh nhân hay bác sĩ. Những con ruồi bắt đầu ăn bữa tiệc trên cái xác của chúng. Tôi quỳ xuống và nôn mửa. Có một không gian trong góc của căn phòng không được ánh sáng chiếu đến khiến nó trở nên tối. một giọng hát theo giai điệu của âm thanh khi nãy, những ngón tay giwo lên cao. Tôi lấy hết can đảm, lau miệng, run rẩy. Sau đó tôi thấy cái bóng của anh ta di chuyển ra khỏi đó, vẫn hát và vẫn bắt nhịp.
Anh ta bước ra ánh sáng. Tôi hét lên.
Mặt anh ta.
Anh ấy nhỏ, nhỏ hơn tôi. Xương nhô ra qua lớp da mỏng, nhợt nhạt như một trong những xác chết xung quanh bàn.Anh cứ nghiêng đầu bên này ang bên kia, nhún cằm như thể cổ anh ta không chịu nối sức nặng của đầu anh ta. Đôi mắt anh ta tràn ngập sự điên rồ và mãnh liệt. Và nụ cười của anh ta. răng đầy máu. nụ cười thật vô nhân đạo. Anh ta không di chuyển khi tiếp tục bài hát.
Nước mắt tôi bắt đầu chảy ra, Cole, Cole đang ở đâu? Tôi không thấy anh đâu cả, chắc chắn anh ấy không phải con quái vật kia, có thể trong đống xác chết kia.
Bài hát kết thúc đột ngột, Chúng tôi đứng đó nhìn chắm chằm vào nhau, vẫn nụ cười đó, anh ta là ai? Thực sự không thể nào, không thể nào anh ta là một con người, đúng không? Chắc chắn không phải.
" Laney, chào hỏi kiểu gì với anh trai thế?"
" Anh không phải anh trai tôi." tôi hét lên, ngạc nhiên vì sức mạnh trong giọng nói của tôi mặc dù nước mắt tôi không ngừng rời. Anh nghiêng đầu với vẻ mặt hoang dã.
" Anh đây Laney, anh đây. Ta đã nói chuyện cả tuần nay." Đay là người mà tôi đang nói chuyện sao? Tôi cảm nhận được hỏi thở của mình dừng lại đột ngột, tôi bật khóc.
" Không, không ,không,không,không."
Anh ta lại cười.
" Ah, ý em là anh trai khác. Đi với anh."
Anh ta đi khập khễnh ra khỏi cánh cửa phía sau anh. tôi không biết phải làm gì nữa, tất cả đều phi thức như một cái ly vỡ tan trước mặt bạn. Hiện thực? Ác mộng? Tôi cuối cùng đi theo anh ta xuống hành lang với một khoảng cách an toàn hoặc tương đối an toàn trong tình huống này. Anh ta dẫn tôi đến phòng khác và mở cửa.
" yên lặng. Anh trai khác đang ngủ." Anh ta cười khúc khích. Tôi đã quỳ gối xuống lần thứ hai sau khi bước vào và ngừng lại. Anh trai khác ăn mặc như Cole Dreyton, đó là Cole, mái tóc đen quen thuộc và dày đặn.. Đôi mắt quen thuộc nhìn tôi, cái miệng quen thuộc. Anh em sinh đồi của tôi. Anh trai tôi, treo trên mái nhà với một sợi dây xung quanh cổ, làn da bôc mùi của người vừa mới qua đời.
Tôi tìm thấy 364 là thư nhồi vào gối.,tất cả đều gửi cho tôi, chưa gửi, không bao giờ được gửi dii. Tôi ước mình cảm thấy đau đớn đến thịnh nộ.
Nhưng những gì tôi cảm nhận được là một cơn đau đơn thuần.
Đã chết
Chết. chết. chết. chết. chết. chết.
Tôi phải ngồi trong phòng đó vài giờ. Cuối cùng, sinh vật đó kéo tôi ra và đưa tôi trở lại bàn ăn. Nơi nó nói là nó đã chuẩn bị trà, chỉ cho riêng tôi. Tôi không có cảm giác gì ngoài sự lạnh lẽo từ chỗ ngồi, mùi máu xông vào mũi và bài hát được chơi đi chơi lại.
Và một lần nữa.
---
Đã vài ngày. Điện thoại tôi sắp hết pin, tôi bỏ lỡ tin nhắn và cuộc gọi của mọi người.
Tôi chỉ muốn đăng bài này.
Tôi không biết phải gọi anh ta như thế nào nhưng anh ta kêu tôi gọi là Brother. Cơ thể tôi đang chết dần. brother nói chúng tôi phải gắn bó với nhau. Tôi ghét nah ta từ lcus đầu nhưng lại đi xung quanh, tôi nghĩ. Tôi không biết làm thế nào để nó quản lí toàn bộ viện.
Nó rất thuyết phục.
Tôi bật khóc khi tôi nhận ra tôi đã lãng quên anh ấy bởi vì tôi đã hứa, Anh Cole tha lỗi cho tôi, đó là lỗi của tôi.
Tôi đã bị ốm nhưng cảm thấy tốt hơn vì cuối cùng tôi cũng giống như anh ấy, thật là đẹp.
Tôi không quen với việc cả thế giới không ai chia sẻ khuôn mặt với tôi.
tôi đã mất một người sinh đôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hoàn thiện hơn. Một nửa của tổng thể.
GIống như chết 2 lần.
Anh ta nói anh ta đang trở nên cô đơn một lần nữa mặc dù anh ta rất yêu tôi.
Đó là lí do vì sao tôi đăng
Chúng tôi nhớ bạn.
Bạn có thể quên chúng tôi nhưng chúng tôi chưa bao giờ quên bạn. bạn sẽ đến thăm chúng tôi, phải không? Chúng ta có thể uống trà, bắt nhịp, kể về bạn bè và gia đình.
Điện thoại tôi sắp hết pin nhưng tôi đang chờ đợi, đang chờ đợi bạn như anh ấy chờ đợi tôi. Đang nhớ bạn, đã rất lâu rồi. Cuốc sống sẽ dần tẻ nhạt.
Chưng tôi không thể chờ đợi để nhìn thấy bạn, đã rất lâu rồi. Viếng thăm sẽ như một việc vặt nhưng tôi muốn biết.
"Bạn sẽ làm gì cho gia đình?"
Nhận xét
Đăng nhận xét